Thứ Hai, 24 tháng 8, 2009

Thư cho "Của để dành"

Ở tuổi nào con sẽ nặng nhất thưa cha? đã có lần con hỏi cha câu hỏi ngây thơ đó.

Bao nhiêu năm chăm chút cho con, vui buồn cùng con, lớn lên theo từng bước chân con, cha thấy rằng con nặng nhất là lúc con còn trong bụng mẹ. Mẹ bước đi nặng nhọc. Cha nặng lòng hồi hộp,lo âu.Trọng lượng của con lúc này nằm trong hai chữ "quan trọng".Tất cả mọi người đều hỏi thăm mẹ và con.Tất cả mọi người đều nhường bước cho mẹ và con, khi lên xe, khi xuống phố, khi ở chỗ đông người...Ngày con vuông tròn, cha mẹ như nhẹ đi một chút.

Con biết không , con cũng rất nặng ngày cha mẹ đưa con đi nhà trẻ. Nào áo nào quần, rất nhiều quần để "dự bị". Nào cháo nào sữa...

Đến lúc con vào mẫu giáo thì hành trang cũng đã nhẹ đi, chỉ còn một chiếc ba lô, dù vẫn còn áo đơn áo kép , khẩu trang cho con khỏi bụi, khăn bông bay cho con che gió.Vì vậy mà mỗi cha lần đưa đón con là một lần chiếc xe của cha vẫn nặng lên bao nhiêu thứ mà mẹ vẫn gọi đùa là" chuyến xe bão táp."

Lúc con "lên" lớp 1,lớp2... thì con mới thực sự nhẹ nhõm, chỉ một bộ quần áo trên người, con tung tăng vào lớp.

Con thân yêu , dẫu con có"nhẹ"đi theo năm theo tháng nhưng lòng cha không vì thế mà bớt nặng.Rồi ngày mai con ngồi sau xe cha, váy áo bay rợp trời và lòng con phơi phới.Con ngưa sắt của cha con mình tuy có bớt cồng kềnh nhưng không vì thế mà lòng cha đỡ lo âu, vì thêm mỗi bước đường con đi là thêm một thử thách đang chờ con phía trước...Con đã biết gì về trái đất nơi con đang đứng? Con biết gì về muôn vạn thiên hà trên đầu con? Con biết gì vềvũ trụ xung quanh con? Và con biết gì về một tiểu vũ trụ đang lớn lên, đang dần tỏa sáng, đó chính là bản thân con đấy! Cùng bao nhiêu tiểu vũ trụ như thế nữa, cùng hướng với con,quay lưng với con, trước mặt con...Cả một xã hội phức tạp đang chờ đón con tìm hiểu và khám phá.

Con còn nhớ chứ? Ngày còn bé con vẫn thường chơi trò lái máy bay trên chân cha và máy bay rơi con vẫn thường nhảy dù bình bịch xuống bụng cha.Con vẫn thích đi bằng chân của "gã khổng lồ" ngay từ khi chưa biết đi và cho cả đến bây giờ. Con quay mặt vào cha , vòng đôi tay nhỏ xíu ôm lấy chân cha để rồi điều khiển "gã khổng lồ"đi đến bất cứ nơi nào con muốn.

Con thương yêu! Đã đến lúc con không thể ngã kiểu " nhẩy dù"vào lòng cha được nữa . Con đã nặng lắm rồi nếu không muốn làm cha vỡ bụng.Và cũng đến ngày con không thể đi bằng đôi chân của cha được nữa. Đời không là trò chơi mà bước chân của cha thì sẽ già nua chật hẹp, cha không đủ khổng lồ trước sức lớn, sức vươn mạnh mẽ của con.

Con sẽ lớn lên, sẽ tự mình vững vàng trên đôi chân của mình, sẽ nặng thêm đến mức vô hạn về kiến thức nếu con chăm chỉ học ,chăm chỉ đọc.

Có thể từ ngày hôm nay, cha sẽ tích lũy thêm nhiều, thật nhiều ...những cuốn sách về kiến thức xã hội, về kinh nghiệm sống...và cả những trang blog chia sẻ như thế này cho con để ít ra cha sẽ đỡ nặng lòng hơn chút nữa.

Cha nghèo chẳng có nhiều đâu
Cho con nắm chữ làm giầu nghĩa nhân!

Tặng cho những người cha ,người mẹ 10B đã rất vất vả với "của để dành" bắt đầu bước vào ngưỡng cửa cuộc đời!

6 nhận xét:

Cháu Vi Phương nói...

Chào cô Thúy Hồng và các bác trong tập thể lớp 10B, cháu là Vi Phương, con bố Tùng. Cám ơn các cô các bác đã dành sự quan tâm cho cháu, đặc biệt là trong kì thi vừa qua.
Bài viết của cô Thúy Hồng làm cháu chợn nghĩ đến 1 ngày nào đó, tiểu vũ trụ nhỏ như cháu sẽ trở thành những người cha, người mẹ, lại sinh ra những tiểu vũ trụ nữa tiếp nối cuộc đời người đi trước. Có lẽ đến lúc đó cháu mới thấm thía được những công cha, nghĩa mẹ. Có những lúc tình yêu bố mẹ dành cho cháu được thể hiện rất rõ ràng, như một cái ôm, hôn thắm thiết khi còn thơ bé. Nhưng cũng có những khoảnh khắc mà tình thương ấy âm ỉ, thầm lặng giống như một tảng băng trôi,bề nổi có vẻ lạnh lùng, khắc nghiệt nhưng phần chìm thì mãnh liệt, cháy bỏng. Đặc biệt là những người làm cha, tình cảm càng thầm kín, tế nhị thì càng sâu nặng, day dứt, nhất là những khi những đứa con lao vào bão tố của cuộc đời, thì tình cảm ấy lại trỗi dậy như một ông lái đò vững tay lái luôn sẵn sàng ra tay chèo lái những phong ba bão táp, để con có thể yên tâm dựa vào. Có ai đó từng nói với cháu, tìm được bạn thân tri kỉ khó như mò kim đáy bể, cuộc đời gặp được một, hai người bạn tốt là đáng quý lắm rồi. Còn những người cùng hạnh phúc với niềm vui của mình, cùng đau đớn trước mát mát của mình, thì chỉ có duy nhất những người đã sinh ra mình thôi, và cháu tin thế. Lúc nào trong mắt bố mẹ, con cái cũng là những đứa trẻ, và gia đình cháu cũng không phải ngoại lệ. Có những khi cháu cũng cảm thấy gò bó trước sự quan tâm quá mức của bố mẹ, nhưng làm cha mẹ quả là không dễ dàng, chắc phải bản lĩnh và lí trí lắm mới dám buông con ra khỏi vòng tay của mình để đến với một môi trường đầy những điều mới mẻ thú vị nhưng cũng không ít cạm bẫy. Rồi một ngày nào đó, cháu cũng sẽ phải rời xa vòng tay bố mẹ, tự đi bằng đôi chân của mình trên đường đời, nhưng chắc chắn bố mẹ cũng sẽ dõi theo từng bước chân cháu, luôn dang rộng vòng tay ấm áp, vững chãi để nâng đỡ cho cháu bất cứ lúc nào

Quang nói...

Có thể nói vắn tắt về bài viết này là: "Tuyệt vời".

Đề nghị các bạn bình chọn Nhận xét này của tớ là NX hay nhất trong tháng.

Minh Vân nói...

Đồng ý với nội dung số 1 và chưa thể đồng ý với nội dung số 2

Thanh HIÊN nói...

Quang thích thì chiều đi Vân!!!

Thúy Hồng nói...

Đồng ý với nội dung số 2,nội dung 1cần phải qua các "của để dành"bình chọn!

Quang nói...

18/9: Hôm nay mới lẩn mẩn giở lại bài cũ, thấy các bạn chuyện trò mà tớ chẳng biết gì cả.
Hiên phải biết rằng Vân là giám khảo khó tính vào bậc nhất mà tớ được biết tính đến thời điểm này.
Vấn đề không phải tớ thích (mặc dù tớ có sự vận động), mà bài viết hay là sự thật khách quan đáng để NX được bình chọn lắm chứ !?