Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

NÓI CHUYỆN GÌ BÂY GIỜ...!

Yi Yi và Pascal

Phim Yi Yi của Edward Yang được chiếu ở Pháp cách đây 10 năm, đã để lại ấn tượng mạnh trong tôi. Sang Mỹ mới biết, không mấy ai biết Edward Yang. Muốn mượn Yi Yi để xem lại nhưng Netflix cũng không có.
Xếp ra bên cạnh một số chi tiết sến đặc thù của điện ảnh châu Á, Edward Yang đã quay được những tình huống của cuộc sống bắt người xem suy nghĩ về bản thân mình, về cuộc đời mình.
Bộ phim bắt đầu từ thời điểm khi bà mẹ vợ của nhân vật chính, NJ, trượt chân trong lúc đi đổ rác. Bà rơi vào trạng thái coma. Bác sĩ cho người nhà biết, muốn lôi bà ra khỏi trạng thái này, cách tốt nhất là người nhà phải thường xuyên trò chuyện với bà. NJ, vợ của NJ, và anh chị em vợ hàng ngày bắt đầu nói chuyện với bà mẹ, người mà họ rất yêu quí. Nhưng rất nhanh chóng, họ nhận ra một sự thật làm đảo lộn những gì sâu thẳm nhất trong tâm hồn họ : họ không có chuyện gì để nói với mẹ cả.
Ngay giữa những người thân yêu nhất, cũng không có chuyện gì để nói với nhau. Không có chuyện gì thực sự là chuyện để có thể nói với bà mẹ đang trong tình trạng coma.
Bình thường thì ta có thời tiết nắng mưa làm cứu cánh, chứng khoán lên xuống thất thường làm niềm say mê vô hạn. Mỗi lần gặp nhau là có một kế hoạch làm ăn mới, kế hoạch nào cũng đầy ắp tương lai như kế hoạch trước đó. Không có mấy cái đề tài này, gặp bạn bè cũng chỉ còn cách là nhìn nhau ngượng nghịu. Các bác giáo sư toán gặp nhau cũng không có chuyện gì khác là sang năm khoa tôi định tuyển ai.
Pascal hiểu ra chuyện này từ lâu lắm rồi. Con người cần tiêu khiển. Không có tiêu khiển, họ phải đối mặt với sự trống rỗng của chính tâm hồn họ. Như đối mặt với bà mẹ trong tình trạng coma.
Còn Yi Yi là ai. Yi Yi là con trai của NJ. Cậu bé có cái thú vui là chụp ảnh. Cái thú chụp ảnh của cậu khác hẳn với tiêu khiển theo nghĩa của Pascal vì cậu đặt tất cả trái tim và khối óc của mình vào đó. Cậu muốn ghi lại vào máy ảnh những gì người khác không nhìn thấy được. Chẳng hạn như cậu ấy thích nhất là chụp muỗi. Lúc nào chán chụp muỗi thì Yi Yi đi chụp gáy người khác. Vì con người đã làm mất cái thói quen tốt là nhìn vào gáy mình, sờ vào gáy mình.



Đọc bài này của giáo sư NGÔ BẢO CHÂU. Thấy hay pos lên để các bạn cùng đọc và suy ngẫm nhé!

5 nhận xét:

Bạn phương xa nói...

Ừ mhỉ-sao giáo sư NBC nghiên cứu về toán lại thông tuệ về tâm lý thế ko biết
...Thảo nào, dạo này ít bạn trò chuyên với nhau quá. Buồn - thôi thì cố vậy - sợ- một ngày nào đó chẳng ai thèm đoái hoài tới:"NƠI MUỐN ĐẾN CHỐN TÌM VỀ" này mất. Phụ mất cái tâm của QUANG, lòng nhiệt thành của VÂN, TÙNG (mà dạo này cũng giảm sút mất rồi).
HU HU HU!!!

Vân nói...

Thấy Hiên khóc, tớ cũng mủi lòng nhưng biết làm gì bây giờ. Làm gì thì cũng phải có người tung và người hứng thì mới thành trò chơi chứ.
Tiện đây, tớ cũng muốn chia sẻ về buổi gặp lớp 7 ngày xưa. Quả thực mình cũng chưa bao giờ có ý định về việc gặp mặt này, vậy mà chỉ nhờ một số người tích cực, nhiệt tình mà đã tìm ra gần cả lớp rồi. Mà lớp 7 thì hồi đó bọn mình quá nhỏ, có định hướng được điều gì đâu. Tớ cũng thấy nể phục các bạn trong ban liên lạc. Các bạn ấy thậm chí đi đến từng nhà một (theo trí nhớ ngày xưa - cách đây 35 năm) để lần tìm dấu vết và khôi phục lại. Lớp mình, may ra có Thúy Hồng là học Tô Vĩnh Diện cấp 2, chắc Hồng vẫn nhớ thầy Đản dạy văn và thầy Hùng dạy toán. Thầy Hùng thì mất rồi. Còn hôm vừa rồi tiễn thầy Đản vào miền nam vào sống hẳn trong đó. Buổi gặp mặt rất ấn tượng.

Thanh Hiên nói...

Ơ thế tớ cũng học cấp 2 ở TÔ VĨNH DIỆN mà ,chẳng có tin gì về lớp, trường cũ cả.

Tớ nói...

BLOG dao nay buon qua la buon, moi nguoi di cong tac het ca roi hay sao ay nhi?

Thanh Hiên nói...

@Tớ: Chắc Quang nhớ vợ con và lươi huyền. Tùng thì bận gì gỉ gì đó.THU làm vài bài nhé- cho blog10b đỡ quạnh hiu.
Người đẹp lớp mình trốn đi mô rồi Nga nhỉ"?!"