
Bài này của ai viết rất hay,tớ xin mạn fép đưa lên bài viết chính cho các bạn dễ thấy và dễ đọc.Xin cảm ơn bạn viết vì rất đồng tâm trạng với tớ.
Tặng bạn Sơn bó hoa hồng trắng.
BCB khóc và nói...
Lê Trường Sơn, người bạn cùng bàn. Tôi mến Sơn vì tính hài hước trong lời nói, trào phúng trong thơ văn, sức khỏe khi vật tay, tốt bụng với bạn bè.
Tôi nhớ có lần kiểm tra miệng đầu giờ, chúng tôi hồi hộp sợ lo. Rồi thầy gọi người khác thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn đó cảm giác chưa tai qua nạn khỏi. Lúc ấy Sơn thốt lên câu Kiều "Nửa phần lo sợ, nửa phần mừng vui". Thật đúng với tâm trạng lúc ấy.
Tôi nhớ trong giờ học, Sơn chuyền cho chúng tôi mảnh giấy: "Tình yêu là bát bún riêu, bao nhiêu sợi bún bấy nhiêu mối tình". Chúng tôi xem cười rúc rích suốt buổi.
Tôi nhớ chúng tôi đã kê ghế ra giữa lớp để Sơn cùng các bạn thi vật tay trong cuộc thách đấu. Chúng tôi vây quanh hò reo cổ vũ đôi bên. Tôi đã thầm thán phục và ước ao mình có sức mạnh như Sơn.
Tôi nhớ trong giờ Lý (lớp 9) tôi đã làm một bài thơ bậy bạ, bị cô giáo nhìn thấy. Lúc ấy tờ giấy ấy đã chuyền đến tay Sơn. Cô nghiêm khắc bảo Sơn nộp. Nhưng Sơn đã không nộp, bình tĩnh lý sự và dựa vào một lời nói hớ của cô, Sơn đã xé tan tờ giấy đó trước và giận dữ của cô và sự lo sợ của chúng tôi. Bảo vệ bạn trong tình huống hiểm nghèo, mấy ai được như Sơn. Biết bao lần tôi tự hỏi, nếu mình rơi vào hoàn cảnh tương tự liệu có làm được như Sơn, có sẵn sàng nhận hiểm nguy về mình để chở che cho bạn?
Tôi nhớ…,
Tôi nhớ, tôi nhớ…
Tôi nhớ tôi đã thảng thốt khi nghe tin Sơn không còn nữa. Tôi nhớ tôi đã nuối tiếc biết bao người bạn cùng bàn mang dáng dấp triết gia…
Tôi nhớ… tôi nhớ…
Giờ đây hồi tưởng lại tôi vừa đau xót, vừa nuối tiếc, vừa nghẹn ngào. Có ai biết mộ Sơn ở đâu không? Chúng mình sẽ đến thắp cho Sơn một nén hương, kể cho Sơn về lớp mình, sau 31 năm tứ tán nay đang dần tụ về đây, ở blog này, với những dự định cùng tâm nguyện quây quần bên nhau cho một tương lai mới 10B.
Cám ơn Đinh Tuấn Hùng.
8 nhận xét:
Đáng lẽ Nga chỉ copi lại và đưa lên thôi.N để chữ to quá lấn hết cảm xúc của Q.Hơi rối mắt khi đọc.
Sao H biết đó là Q,Để chữ to cho dễ đọc còn thắc mắc .hoho
Nga đọc thì biết ngay mà,lối viết cuả Quang ko dấu được ai.
H nói:chữ lúc đầu to quá ,bây giờ ok rồi.TỐT-Cho điểm :9,5.Biết tiếp thu. hàhà
Một trong những điểm rất riêng, rất khác của blog 10B đó là có những bài viết giàu cảm xúc, nhiều kỷ niệm,chứa chan nỗi niềm của những người bạn cùng lớp-thủa cắp sách tới trường. Bài viết là sự 'rút ruột'. Chính vì thế nó tạo ra khác biệt do sự chân thực,da diết,gần gũi và cũng dễ nhận biết ngay cả khi bài viết ẩn danh.
"BCB khóc và nói..." là một trong những bài như vậy
Mình đã trình bày lại bài viết đúng như ý đồ bố cục của BCB.
Một trong những cái hay của bài đó là sự phân đoạn của bài được bắt đầu bằng "Tôi nhớ...tôi nhớ"- đó là tiếng khóc lòng đầy xót xa của tác giả.
Việc phân đoạn cũng làm cho bài viết chậm dãi,kịp để người đọc hồi tưởng cùng tác giả
Ths TÙNG!Mình cũng muốn Nga copi lại thôi vì cách viết cuả BCB rất-rất hay
Cảm ơn Nga về ý tưởng đưa nhận xét lên thành một bài viết.
Cảm ơn BCB.
BCB
O phan cuoi bai,ý tuong cua ban tran day tinh nguoi.Co nhung viev truoc day ko lam duoc bay gio lai co the .Khong co gi la muon khi ta lam vi "nghia tan".Do la mot viec lam tot.
"Lam mot nguoi tot,...cuoc doi ban se phat ra nhung anh sang ky dieu",BCB co nho ai noi cau nay ko
Đăng nhận xét