Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2009

27-7, Ngày Thương binh Liệt sỹ

Ngày 19/7/1947, Chính Phủ nước ViệtNam DCCH quyết định thành lập Bộ Thương binh và Cựu binh. Trước đó, khoảng tháng 6/1947, một Hội nghị quan trọng được tổ chức ở xã Phú Minh, huyện Đại Từ, Thái Nguyên để bàn việc thực hiện chỉ thị của Hồ Chủ Tịch về vấn đề chọn ngày Thương binh cua ca nuoc. Hoi nghi da thong nhat chon ngay 27-7 la ngay ky niem hang nam cua thuong binh toan quoc
Năm 1955, ngày Thương binh được đổi thành ngày Thương binh Liệt sỹ.
Năm 1975, đất nước hoàn toàn thống nhất, ngày Thương binh Liệt sỹ được tổ chức trên tòan quốc

Nhân dịp ngày Thương binh Liệt sỹ 27-7 năm nay, xin được gửi lời thăm hỏi tới các bạn 10B Đống Đa 77-78, cac dong nghiep cua toi va toan the gia dinh VN có người thân đã cống hiến tuổi trẻ xương máu vì độc lập của Tổ Quốc

2 nhận xét:

Tùng nói...

Trong cuộc kháng chiến gìành độc lập dân tộc,người chồng ở chiến trường đã hy sinh, Tổ Quốc biết ơn anh. Song, những sự hy sinh thầm lẵng đằng đẵng mấy chục năm của người vợ trẻ cũng lớn lao và đáng khâm phục không kém. Bài thơ của Hà Anh phần nào nói được điều đó.
Xin giới thiệu mọi người cùng đọc

LỜI KHẤN CỦA CHỊ

Anh ạ!

Em bây giờ đã có hai con
Chồng sau cũng là bộ đội
Nhà bốn tầng, Nghi Tàm, ven Hồ Tây, bốn mùa mát rượi
Các cháu có ô tô
Nhà có người giúp việc lo

Anh ạ!
Hạnh phúc thật đầy
Mẹ già cười móm mém mỗi ngày
Các cháu xinh như sen búp hé
Chồng yêu em như một thời trai trẻ
Hà Nội mình cũng đẹp hơn nhiều

Anh ơi!
Chúng mình cưới nhau mới được nửa năm
Anh lên đường, rồi năm sau anh mất
Chờ mười năm mới nhận tin đau xót
Không tìm thấy mộ anh trong tiếp mười năm
Hai mươi năm nuôi bố mẹ thay anh, đêm vẫn khóc thầm
Tiễn bố mẹ đi…
Em mới sang đò

Tất cả những gì em có bây giờ
Cũng là của anh, người lặng lẽ đứng trong khung nhỏ
Xin chia anh niềm vui và nỗi đau như xé
Nén nhang này em vẫn đợi anh về

Minh Vân nói...

NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM

Em là ai? Cô gái hay nàng tiên
Em có tuổi hay không có tuổi
Mái tóc em đây, hay là mây là suối
Đôi mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông
Thịt da em hay là sắt là đồng?

Cho tôi hôn bàn chân em lạnh ngắt
Cho tôi nâng bàn tay em nắm chặt
Ôi bàn tay như đôi lá còn xanh!
Trên mình em đau đớn cả thân cành...

Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng
Em đã sống lại rồi, em đã sống!
Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung
Không giết được em, người con gái anh hùng!

Ôi trái tim em trái tim vĩ đại
Còn một giọt máu tươi còn đập mãi
Không phải cho em. Cho lẽ phải trên đời
Cho quê hương em. Cho Tổ quốc, loài người!

Từ cõi chết, em trở về, chói lọi
Như buổi em đi, ngọn cờ đỏ gọi
Em trở về, người con gái quang vinh
Cả nước ôm em, khúc ruột của mình.

Em đã sống, bởi vì em đã thắng
Cả Nước bên em, quanh giường nệm trắng
Hát cho em nghe như tiếng mẹ ngày xưa
Sông Thu Bồn giọng hát đò đưa...

Cả nước cho em, cho em tất cả
Máu tiếp máu, cho lại hồng đôi má
Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân
Cho thịt da em lại nở trắng ngần

Em sẽ đứng trên đôi chân tuổi trẻ
Đôi gót đỏ lại trở về quê mẹ
Em sẽ đi, trên đường ấy thênh thang
Như những ngày xưa, rực rỡ sao vàng!

Ôi đôi mắt của em nhìn, rất đẹp
Hãy sáng mãi niềm tin tươi ánh thép
Như quê em Gò Nổi, Kỳ Lam
Hỡi em, người con gái Việt Nam!...

(Tố Hữu- 07.12.1958)

Vào những ngày này, tớ rất hay nhớ đến câu chuyện về anh hùng Trần Thị Lý. Đã có bao nhiêu hy sinh, mất mát để có ngày hôm nay. Vạy mà phải đến năm 1992, chị Lý mới chính thức được công nhận là anh hùng đấy. Thương và cảm phục chị nhiều lắm.